[Thaihabooks] Từ khi những người bạn của chúng ta xuất hiện tại rạp xiếc Stella, mọi người đã chứng kiến rất nhiều chuyện: Chú chó nhỏ Bijou mắc bệnh “sao” và luôn làm nũng, những mâu thuẫn giữa các nghệ sĩ biểu diễn, tình yêu tuyệt vời của một tay trống và cô bé đu xà treo. Các bạn cũng sẽ rất hồi hộp khi theo dõi Stacie biểu diễn trên không và Barbie có thể đứng trên lưng ngựa phi nước đại… Nào! Chúng ta cùng theo dõi những diễn biến bất ngờ xảy đến với rạp xiếc Stelle và buổi biểu diễn hết sức thú vị của Barbie và những người bạn nhé!
Trích đoạn sách hay:
Rất nhanh chóng, một cánh cửa trượt được kéo ra hành lang dẫn những con thú từ nơi ở của chúng ra chuồng huấn luyện, hai con sư tử gầm gừ cùng ba con hổ vằn bắt đầu cho màn diễn của họ... Quất một chiếc roi lớn xuống nền đất, người nuôi dạy thú điều khiển để mỗi con tự đứng ở vị trí của mình.
“Lúc này,” ông Petipas lại nói tiếp: “Chúng ta sẽ đưa vào trong tiết mục biểu diễn thú thêm một chút yếu tố hài hước. Chúng ta hãy xem nào... Duffy, anh có thể vui lòng đi vào trong chuồng những con thú kia chứ?”
“Ơ... Tôi sao? Không! Cảm ơn!” Duffy nói, tỏ vẻ lo lắng.
“Nào, Duffy, không sao cả đâu, anh chỉ việc diễn một trò nhỏ thôi, sao anh có vẻ hốt hoảng vậy chứ. Chúng ta hãy thử xem, anh làm ơn đi mà!”
Bị thuyết phục bởi giọng nói điềm đạm, cương quyết của ông Petipas và sợ rằng tất cả mọi người cho rằng mình là kẻ nhát gan, Duffy tiến đến tận cửa chuồng thú... Nhẹ nhàng, anh đẩy cánh cửa và đi vào giữa những con thú...
“Grừ!” con sư tử già gầm gừ.
Duffy khiếp sợ, quay lộn trở lại và bỏ chạy.
Tất cả mọi người phá lên cười trước những điệu bộ trông rất hài hước của Duffy!
“Không được cười!” Ông Petipas nói: “Không phải dễ dàng và hiển nhiên khi đối mặt với những con thú này. Tôi, tôi thấy rằng Duffy không đủ gan...”
Duffy mặt còn tái xanh. Nhưng anh đã nhìn Boris bằng một vẻ tôn trọng hơn...
Tuy nhiên, ông giám đốc rạp xiếc không dừng chiến thuật dương đông kích tây của mình lại. Ông còn quy định thêm một vài chi tiết trong mỗi tiết mục biểu diễn của các nghệ sĩ tung hứng và trong tiết mục của nhóm Bravos, tiếp đó ông gọi đến những người diễn hề xiếc lên. Nhanh chóng, Duffy và Gaston đã ra biểu diễn. Mặc dù thuộc lòng những vở kịch ngắn của họ rồi, nhưng ở mỗi trò hài hước, tất cả các thành viên của rạp xiếc Stella vẫn phải phá lên cười.
“Xem nào...” ông Petipas giả đò lưỡng lự, nói. “Tôi muốn tạo ra một hiệu quả bằng việc đan xen, kết hợp giữa sự nghiêm túc và tiếng cười... Như trong tiết mục diễn huấn luyện những con thú cùng với Duffy lúc nãy. À! Tôi có một ý tưởng! Bà Jeannette, bà làm ơn đưa một chiếc mũi màu đỏ cho Boris...”
“Đưa cho tôi? Nhưng điều đó là không thể, xem này, tôi không có vẻ buồn cười chút nào cả!” người nuôi dạy thú chối, có vẻ lo lắng.
“Chúng ta cũng cứ thử chứ. Nghe này, Boris, không khó khi đặt chân lên tấm thảm và ngã trong khi làm những điệu bộ mếu máo nhăn nhó... Hãy thử xem, anh làm ơn đi...”
Ở phía sau hội trường, Boris chấp nhận đeo chiếc mũi đỏ mà bà Jeannette đưa cho rồi tiến về phía đường biểu diễn. Anh cố làm ra vẻ ngã, nhưng người ta thấy rõ rằng đó là diễn. Anh thử một vài điệu nhăn nhó, nhưng không ai thấy chúng buồn cười cả... Trong lúc này, Duffy kêu gọi mọi người cười lên...
“Tôi rất tiếc,” ông Petipas: “Nhưng đó không phải là một ý kiến hay đâu. Tôi không phải là một diễn viên hài kịch. Tôi không có tài làm người khác cười...”
“Chú có lý, Boris.” Thế là, Barbie nói: “Chú là một người dạy thú tuyệt vời và là người duy nhất trong chúng ta ở đây dám đối mặt với những con thú. Còn Duffy, chú ấy biết cách làm chúng ta phá lên cười với mỗi trò hài hước nhỏ nhất... Chính bởi vậy mà cả hai chú đều rất xuất sắc trong lĩnh vực của mình và cũng nhờ vậy mà rạp xiếc Stella mới trở nên rất nổi tiếng. Hoan hô cả hai chú!”
Công ty CP Sách Thái Hà trân trọng giới thiệu!