[ThaiHaBooks] Thời gian đi qua, mọi thứ rồi cũng đi qua. Cuối cùng thứ còn lại chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Bởi vì tất cả rồi sẽ đổi thay. Chỉ có những tâm niệm an lành thánh thiện mới là thứ còn đọng mãi trong tim mỗi người.
Đôi lúc thấy một bông hoa đẹp muốn cắp đem về nhưng lại sợ làm thương tổn bông hoa. Thế thì suy cho cùng đời sống thiệt thòi một chút cuộc đời và trái tim mỗi người sẽ rộng mở hơn. Vì ai cũng nghĩ làm điều tốt nhân ái cho nhau. Trái tim đẹp là trái tim cần có sự hồn nhiên và vô tư. Vô tư với ý nghĩ nghiêm túc nề nếp trong đời sống. Khi mình trưởng thành mình sẽ biết bỏ ngoài tai những lời đâm soi gièm pha, mà nghĩ rằng: khi mình làm cho ai có niềm vui thì mình cũng vui lây, ai đó không cho mình niềm vui thì mình cũng tập bình thường. Bởi vì cuộc đời này không ai sống dùm mình. Luôn đến với mọi người trong sự tử tế giản đơn, cảm thông. Như vậy nghĩa là mình đang thương yêu một cuộc đời đã mất. Mất chưa hẳn là mất. Còn không hẳn là còn.
May sao đời sống chậm lại. Hiểu nhưng cứ phải làm ngơ. Làm ngơ không phải là sự hững hờ vô tâm vô tình. Biết là thương lắm cũng phải đành ngoảnh đầu biệt ly. Đôi lúc biệt ly là để có dịp tương phùng lúc khác mọi sự đẹp hơn. Có trải qua tháng ngày ly biệt, có giận hờn, có yêu thương, có nhớ nhung, có khắc khoải một cõi đời mới thấy còn gặp lại nhau đã là quý.
Có những sự biệt ly mỗi khi cất bước rời xa là đã không có ngày trở lại. Nhưng cũng có sự biệt ly là để hẹn ngày gặp lại nhau. Dòng đời hợp rồi tan, tan rồi hợp. Mọi sự đến đi đều là ở duyên sâu duyên mỏng. Duyên sâu thì ở trong tim nhớ nhung chờ đợi.
Duyên mỏng thì cũng chỉ là làn gió hôn nhẹ hàng cây. Sâu thì có hẹn ngày tương ngộ. Mỏng thì biết đến bao giờ. Cho nên xa lâu để rồi gặp lại là mở ra một cuộc hội thoại về cuộc đời, về cuộc tình thân phận với những ước mơ hoài bão của thời gian. Để rồi bóng dáng và hình hài xưa cũ bỗng một ngày trùng phùng năm tháng với đôi tay gầy chai sạm thời gian sau bao năm cách biệt, mà tôi nghe trên đôi vai anh mang đầy cung bậc nỗi niềm tâm tư.
Những đôi cánh mỏng
Mang theo bóng dáng thiên thần
Chở đầy mùa thời gian.
Hay là:
Giữa nhịp thở vô thức của thời gian
Đêm buông xuống
Ôm trọn nơi này trong bàn tay yêu.
Chỉ với một bàn tay yêu, anh đã vô tình mà cũng là hữu ý để lộ ra bao tâm tư ngự trị những đêm dài khắc khoải của một trái tim thanh đạm biết yêu thương cuộc đời. Cuộc đời với bao mộng mơ của tháng ngày xưa cũ, được tô màu trên một thớt thời gian, để rồi tất cả chỉ còn là tất cả.
Bao kỷ niệm ôm đầy mang nỗi nhớ
Thiệt thòi nhất giữa đời là không kịp nói câu yêu thương trước lúc chia tay. Để khi nghìn trùng xa cách ta mới thấy nặng trĩu cõi lòng, đến khi kịp nói ra thì cũng đã cách xa. Sự thờ ơ hững hờ đã khép chặt cánh cửa yêu thương. Ta giờ già nua tuổi tác, còn lại gì cho tháng ngày đã ra đi…
Với nhịp thở thời gian, tôi nghĩ rằng mỗi chúng ta phải tập sống tốt cho nhau để khi chia tay và khi gặp lại còn giữ được nụ cười hiền lành trong mắt nhau. Kiếp này gặp nhau thương nhau nếu không biết gìn giữ mà vội vã ngoảnh mặt quay đầu thì kiếp sau trên một con đường đã trở thành người xa lạ.
Ngay lúc này, từng hạt bụi rơi đầy khung trời sâu thẳm. Làm sao tôi có thể tả hết nỗi niềm thổn thức trong tự thân thơ của anh. Thơ anh thi thoảng không đi theo cái nhịp điệu niêm luật. Mà cũng nên quên nó đi, bởi vì thơ anh chỉ là tiếng nói tự do cá nhân của tâm hồn. Mà tâm hồn thì làm sao nói hết từng nỗi niềm riêng?
Làm sao tả hết bằng lời em ơi!
Nói gì hả em? Nghĩ gì hả em? Sau bao ngày xa cách, ta gặp lại nhau vào một ngày dài cuối thu. Em nhìn tôi, tôi nhìn em. Chỉ còn là một khoảng lặng hư vô. Nhìn mà không nói, thương mà không chờ. Em mỉm cười, tôi mỉm cười rồi cất bước rời đi… em đi đâu về đâu? Tôi đi đâu về đâu? Bỗng nhiên hai cõi, hai đầu mây bay.
Ta đi ngàn dặm mù khơi
Bỏ quên nỗi nhớ bên trời mây bay.
Đọc thơ anh không phải là đi tìm kỳ hoa dị thảo, mà đọc thơ anh là để hiểu và thẩm thấu nỗi lòng của anh. Bởi qua sự thăng trầm của thời gian ta mới hiểu được thế nào là giá trị của đời sống đạo. Đạo chính là con đường giúp ta vượt thoát bao nẻo đời tục luỵ khổ đau. Mà đạo ở đây cũng chính là cửa ngỏ đưa ta vào đời. Không có đời làm sao có đạo, không có đạo làm sao hiểu chân lý đời, để thương và cảm thông nhiều hơn. Thơ của anh là nỗi đi dài của thời gian, bụi và em. Em ở đây có khi là một hạt cát, một đoá hoa, một giọt sương hay cụm mây. Cũng có khi em là hình bóng của một sự rung động tâm hồn; và người em đó luôn trong hình hài dáng dấp của đoá sen tâm đạo hướng về ánh mặt trời. Cố nhiên trong một giai đoạn nào đó, một thế hệ thường sản sinh ra rất ít người mang đến cái hay cái đẹp cho đời.
Anh đã hiến tặng thức ăn thơ ca nuôi dưỡng tâm hồn cho mọi người. Cho nên cuộc đời này cũng cần dang cánh tay để hiểu và thương anh.
Dẫu cho bao năm tháng in hằng vết tang thương thời gian, dẫu bao năm tháng lấy mất tuổi thanh xuân đi qua, chúng ta còn gặp lại nhau đã là quý rồi, còn mong muốn gì nữa? Sợ nhất là đoạn cuối cuộc đời chưa kịp nói với nhau lời tử tế mà đã vội vã giã từ nhau.
Cuộc sống vốn nhiễu nhương vô thường. Không ai thấu rõ tương lai thế nào. Thế thì, cuộc đời có vất vã, có buồn vui, có đắng cay, tháng ngày trôi qua cũng nên giữ cho mình có một trái tim thanh đạm từ bi, có một cách sống hiền hoà giản đơn yên bình thánh thiện để những tháng ngày đi qua bao nỗi niềm luân hồi theo gió bụi mà bay khắp yên hà.
Con đường phía trước còn dài. Xa lâu là để có ngày chúng ta gặp lại. Đời sống vốn giản đơn, và tôi đọc thơ của anh bằng cảm nhận của một người giản đơn. Một bài thơ là một cuộc đời. Cuộc đời ra đi và bài thơ ở lại. Những ai có đủ thiện duyên đi vào cõi thơ của Khiết Phong là đi vào cuộc hội ngộ đồng cảm trùng phùng xa lâu gặp lại.
Lời chia sẽ của tác giả Hồng Bối dành cho tập thơ “Xa lâu để rồi gặp lại” được viết tại Thất Trà Thơm – Sài Gòn tháng 8 năm 2019
Công ty CP Sách Thái Hà trân trọng giới thiệu!